tôi cứ phải hỏi...
tay năm ngón
tan vào thành một
em lấy gì
bấu víu giữa cầu tre
cánh tay đoản,
khủy tay buồn, lật ngược,
nó cứng đầu
nên em bảo, chẳng nghe
chân cong quíu
chưa một lần đứng dậy
xương và da dị dạng, khước từ nhau
chúng bất hòa, nên em còn lầm lũi
mỗi một ngày niềm khuyết tật bôn ba
tứ chi em đã bất đồng ngôn ngữ
cuộc đời em vẫn bất toại, lết la
nỗi tủi hờn ngày đêm mọc trên tóc
xõa trên em một căn cước bên lề
ngủ không lành,
thức không khỏi hẩm hiu
em vẫn sống như cây tre mất cật
bò quanh chân xã hội
lất lây về
tôi bắt tội ai
cho những đọa đày em chịu?
tôi kiện cuộc đời,
thù hận, hay chiến tranh?
tôi cứ phải hỏi
vì sao em tàn tật?
và vì sao nghèo đói mãi bám chân…
tôi cứ phải hỏi:
vì sao em phải đợi
bao tháng năm rồi
chờ giải phẫu
hóa thân
để một bước đầu tiên em chỗi dậy
là một ngày đời óng ả ánh nhân
những bước chân muộn màng
đầy hy vọng
hãy cho em
được cất bước một lần
những bước chân ngập ngừng
sau giải phẫu
hãy cho em kiên vững
bước vào đời